Thấm thoắt đã một năm từ lúc hắn trở về đất mẹ, chúng tôi vẫn giữ liên lạc và chia sẻ cho nhau những điều thú vị từ nhiếp ảnh mà cả hai biết được. Ấy thế rồi vài ngày trước, hắn gọi và bảo rằng ngày mai hắn sẽ đến Việt Nam, để tạm ngưng chuỗi ngày lạc lối trong công việc ở xứ sở của hắn, và lại lang thang chụp ảnh như là điều hắn yêu thích nhất.
Khá bất ngờ khi nhận được cuộc gọi, tôi chần chừ bảo rằng "còn nơi nào ở Việt Nam mày chưa đi không?", hắn bảo hắn muốn đi Đà Lạt, nơi mà năm ngoái hắn định đi nhưng lại không đi vì muốn dành nhiều thời gian hơn để chụp cuộc sống ngư dân ở vùng biển. Thế rồi mình cũng chẳng mất nhiều thời gian để quyết định lang thang ít ngày cùng hắn đến vùng đất tuyệt vời này.


Raffi vốn thích chụp ảnh đường phố, tư liệu, nên cũng không khó khi quyết định lần này cùng mình dạo chơi trong thành phố trung tâm Đà Lạt, để ghi lại cuộc sống thường nhật của con người dân bản địa để hiểu về vùng đất này hơn, và không thể bỏ qua cả khách du lịch nữa.








Trên đường trở về từ đồi chè, bọn mình ghé thăm một ngôi chùa rất đặc biệt - đặc biệt là bởi toàn bộ công trình ở đây được làm từ những mảnh vụn từ những mảnh sành, sứ, gốm, ve chai vụn. Anh em hay gọi là chùa "ve chai".



Không gian bên trong chùa với rất nhiều đồ trang trí đẹp và ấn tượng.


Cảnh vật bên ngoài khuôn viên chùa.









Chiều đến, chúng tôi dạo quanh hồ xuân hương, nơi rất thích hợp để đi dạo, picnic hay ngồi thư giãn của hầu hết những người yêu thích đà lạt.

Raffi chụp ảnh những đứa bé tập lái "oto"


Người dân ngồi nghỉ mát bên hồ.

Raffi khoe ảnh chụp chân dung của các cô.

2 chú bộ đội khoe giọng hát bên hồ.



Raffi được mời "nhậu" cùng những vị khách mới quen.

