Lũy tre làng cuối ngày xao xác lá
Khói tím buồn nghe lòng bỗng nao nao
Những buổi chiều khi hoàng hôn xuống muộn
Nắng hao gấy trên bóng mẹ chênh chao...
Có những điều chẳng biết tại vì sao
Mẹ cho đi không bao giờ nhận lại
Nâng bước con những tháng ngày thơ dại
Mẹ lặng im không than thở bao giờ...
Con chợt lớn để nặng những vần thơ
Vần thơ đầu vay cuộc đời một nửa
Còn một nửa lại vay thêm mẹ nữa
Một bài thơ con vay mượn quá nhiều...
Cho con vay mẹ chẳng đếm bao nhiêu
Vô điều kiện mẹ cho vay như thế
Dù biết ràng mai sau này có thể
Cả cuộc đời con chẳng trả hết đâu...
Con vay mẹ, vay mẹ những bể dâu
Những đau đớn, những đêm dài không ngủ
Con vay mãi biết bao giờ mới đủ
Để mẹ về vay mượn với hư không...
Bài thơ con viết...Mẹ biết không
Con vay cả những điều vụn vặt
Vay mồ hôi và những dòng nước mắt
Vay tuổi mẹ... để năm tháng thành thơ...!
TG:Trương Hồng Thúy