Bad Genius, tựa tiếng Việt "Thiên tài bất hảo", là bộ phim đang làm mưa làm gió tại khắp các rạp chiếu. Dù là suất sớm hay khuya, ngày thường hay cuối tuần thì rạp vẫn rất đông, có khi hết cả chỗ. Theo mình thì đây mới là phim thanh xuân đích thực chứ không phải ngôn tình chim bướm hoa cỏ như Cô Gái Đến Từ Hôm Qua.
Lý do vì sao? Không phải ai thời đi học cũng có mối tình gà bông, cái này phụ thuộc vào tính tình và nhan sắc của bạn, nhưng chắc chắn là dính tới quay cóp. Không phải đứa đi quay bài thì cũng là đứa bị quay bài, còn không thì là đứa chuyên mách lẻo. Nếu bạn không thuộc nhóm nào trong cả ba nhóm này thì bai, phim này không dành cho bạn. Hãy về hành tinh của bạn đi.
Cả ba thành phần vừa kể đều có mặt trong Thiên tài bất hảo. Đó là Lynn - thần đồng toán học có gia cảnh không lấy gì làm sung túc, Grace và Pat - một cặp nhà giàu diễn kịch giỏi nhưng học thì siêu dốt, và Bank - học giỏi, nhà nghèo hơn cả Lynn và cực kỳ ghét quay cóp. Nhưng nghèo giỏi hay dốt giàu thì đều phải lên đại học, đều cần điểm và tiền.
Nói Bad Genius ngang ngửa phim Hollywood thì cũng không ngoa, mặc dù bọn Mỹ chắc chẳng bao giờ làm được phim về quay bài chân thực như châu Á đâu, chỉ làm về ăn cắp đề thi là cùng. Cái đấy là văn hoá rồi (ahihi). Ngang ngửa ở đây là độ chặt chẽ và hồi hộp y như phim hành động. Nhớ cảm giác lúc mở phao kê trong hộp bút, vừa chép vừa liếc giám thị, tim đập thịch thịch mồ hôi tươm ra không? Y chang vậy đó. Tình huống và phát triển nhân vật cũng rất tốt, không bị khiên cưỡng hay vô lý. Xem mới thấy nghèo khiến người ta hèn một kiểu, giàu làm người ta hèn kiểu khác. Tất cả đều phục vụ cho cái mà người lớn luôn miệng nói là "tương lai duy nhất" dành cho bọn trẻ.
Bốn nhân vật trung tâm trong phim đều được thể hiện rất tốt, đặc biệt là hai em đóng vai Lynn và Bank. Bank do mỹ nam đang lên của điện ảnh Thái - Chanon Santinatornkul, 21 tuổi - thủ vai. Bạn này đúng chuẩn đẹp trai học giỏi nhưng không chịu cho anh em quay bài nên không ai thèm chơi chung. Nhưng về sau nhân vật Bank có những thay đổi rất lớn, hoàn toàn không phải một cậu học trò mọt sách nữa.
Còn cô gái thiên tài Lynn do Chutimon Chuengcharoensukying, cũng 21, thủ vai. Chutimon có khí chất rất hợp với nhân vật, thông minh quyết đoán từ ánh mắt. Nhưng chắc chẳng ai đoán được bạn này lần đầu đóng phim đâu. Chutimon làm người mẫu từ năm 15 tuổi và theo báo chí thì thường xuyên hoạt động trong lĩnh vực thời trang cao cấp. Rõ là tài năng của cô gái này không chỉ dừng lại ở việc làm mẫu.
Cặp đôi còn lại, do Teeradon Supapunpinyo (vai Pat) và Eisaya Hosuwan (Grace) đóng, cũng thể hiện rất nhập tâm, nhưng do là nhân vật phụ nên tính cách không được chăm chút phức tạp bằng Lynn và Bank. Dù sao thì bốn bạn trẻ này diễn ăn rơ và tung hứng nhịp nhàng với nhau, góp phần rất lớn vào thành công của phim.
Một điểm mình đánh giá cao nữa là nhạc nền. Những phim gay cấn như vầy thì nhạc nền rất quan trọng. Nhiều khi không cần thoại, chỉ cần những cú dằn phím piano hay tiếng kéo dây violon dồn dập là đủ khiến khán giả nín cả thở rồi. Những bạn nào đã xem phim sẽ hiểu các phím piano đóng vai trò thế nào trong phim. Có lẽ điểm trừ duy nhất là việc phần đầu phim có mật độ slow motion quá dày đặc, tạo thành khúc mở đầu hơi lê thê. Nhưng khoảng nửa tiếng là phim vào nhịp rồi, và bạn cũng chẳng nhớ đoạn đầu nó lê hay nó nhanh đâu, còn bận xem chúng nó ủ mưu mà.
Thiên tài bất hảo không chỉ là phim giải trí. Nó có rất nhiều bài học. Ví dụ như cách giải quyết vấn đề một cách sáng tạo (ehehe), và những ý nghĩa to lớn khác như sự trung thực và lựa chọn của tuổi trẻ. Phim này cùng cố quan điểm của mình rằng quay cóp không phải là vấn nạn của nền giáo dục. Cách giảng dạy và đánh giá cào bằng mọi thứ mới là vấn nạn. Học sinh phải "giỏi đều các môn" mới được đánh giá là tốt, mặc kệ năng khiếu tự nhiên của nó là gì. Bạn giỏi diễn xuất và thích đi làm diễn viên thì vẫn phải giải tích phân thành thần. Bạn muốn theo ngành vật lý hạt nhân thì vẫn phải viết chữ hay như nhà thơ. Có lẽ ý định ban đầu của trường học là đào tạo ra các siêu nhân đụng đâu làm gì cũng được, nhưng kết quả thì ai cũng thấy. Một đám dở dở ương ương giống hệt nhau, không biết mình giỏi gì muốn gì. Nhiều người ra khỏi trường phổ thông rồi mới có thể tĩnh tâm nghĩ xem mục đích xuống Trái đất của mình là cái chi. Mà cái này có vẻ là vấn nạn chung của châu Á, vốn coi trọng danh hiệu, chứ không riêng gì Việt Nam.