![]()
Đã từ rất lâu rồi chúng ta nghe những nhà sản xuất máy ảnh quảng cáo về hệ thống lấy nét của họ nhanh, mạnh, ưu việt thế nào,... Và làm thế nào để họ làm điều đó, chúng ta hãy tìm hiểu bằng bài viết dưới đây:
Để có thể điều khiển được ống kính tới vị trí đúng để lấy nét, máy ảnh có hai phương án (chính) để đánh giá chủ thể đã nét hay chưa, Lấy nét theo Pha - phase-detection và Lấy nét Tương phản - contrast-detection (PDAF và CDAF).
- Lấy nét theo Pha - phase-detection PDAF hoạt động như sau: Khi ánh sáng đi vào ống kính, phần lớn các tia sáng sẽ được gương phản xạ "hắt" lên buồng lăng kính. Một phần nhỏ ánh sáng sẽ đi xuyên qua gương và phản xạ ngược xuống cảm biến lấy nét này và tạo thành ảnh trên mặt cảm quang. Nếu hai hình ảnh này không khít nhau, cảm biến lấy nét sẽ tính toán vị trí các thấu kính dịch chuyển cần thiết rồi sử dụng mô tơ để các thấu kính đến các vị trí đã định sẵn để hai hình ảnh khớp với nhau.
Khả năng của PDAF:
- Ngay lập tức có thể xác định được chủ thể đã nét hay chưa mà không cần dịch chuyển ống kính.
- Xác định được ống kính cần phải chạy tới, hay chạy lui để lấy được nét.
- Xác định được ống kính cần phải chạy bao xa (tới hoặc lui) để lấy được nét.
- Không xác định được thực sự hình ảnh trên cảm biến ảnh đã nét hay chưa (do cảm biến lấy nét độc lập với cảm biến hình ảnh)
- Chỉ lấy nét được tại vị trí có cảm biến lấy nét.
- Lấy nét Tương phản - contrast-detection CDAF hoạt động như sau: Là không đo khoảng cách nét mà đo lường độ tương phản ánh sáng mà bộ cảm biến nhận được từ ống kính, độ tương phản giữa các điểm trên cảm biến AF thể hiện rõ rệt nhất khi hình ảnh được lấy nét đúng.
Khả năng của CDAF:
- Không xác định được chủ thể đã nét hay chưa nếu không thử di chuyển ống kính.
- Không biết ống kính cần phải di chuyển về hướng nào để lấy được nét.
- Không biết ống kính phải di chuyển bao xa để đến được chỗ cần tới.
- Sử dụng cảm biến hình ảnh để đánh giá độ nét nên khi đã khóa nét được thì chắc chắn chính xác.
- Có thể lấy nét tại bất kỳ vị trí nào trên khung hình.
Do PDAF có thể xác định được rõ ràng ống kính sẽ phải ở vị trí nào để lấy được đúng nét, nên ngay khi lệnh lấy nét được kích hoạt. Cảm biến hình ảnh chỉ cần ra lệnh cho ống kính chạy một mạch tới đúng vị trí rồi dừng lại.
Trong trường hợp của CDAF, việc xác định độ nét thông qua việc đánh giá độ tương phản của hình ảnh trên cảm biến, tương phản càng cao thì hình ảnh càng nét. Do vậy, trước tiên ống kính phải chạy một chút về một phía nào đó rồi sau đó sẽ chạy tiếp hay chạy ngược lại nếu độ tương phản giảm. Khi đến vị trí đạt được độ tương phản cao nhất, ống kính sẽ vẫn chạy tiếp cho tới khi độ tương phản giảm đi (cho thấy rằng nó đã chạy qua rồi) thì cảm biến mới ra lệnh cho ống kính chạy ngược lại một chút.
Tổng kết lại:
- Về tốc độ bắt nét: PDAF có ưu thế hơn một chút
- Về độ chính xác: CDAF có ưu thế hơn một chút
- Về khả năng lựa chọn điểm lấy nét: CDAF có ưu thế hơn một chút
- Về khả năng khóa nét chủ thể chuyển động: PDAF có ưu thế hơn rất nhiều
Bạn thấy thích kiểu lấy nét nào hơn hãy comment và bình chọn cho mình biết nhé. Hẹn gặp lại các bạn trong bài tiếp theo!
Các bác có thể đọc thêm bài:
[Tin đồn]Thông số và tính năng dự kiến của Sony A7 Mark IV trong tương lai
![]()
Tham khảo Sony, Canon, Photography Life, Exclusive Architecture, Vnphoto
Khóa đào tạo Power BI phân tích báo cáo để bán hàng thành công
KHÓA HỌC LẬP TRÌNH PYTHON TỪ CƠ BẢN ĐẾN CHUYÊN NGHIỆP